• Trang chủ
  • Thơ 1-2-3 Huỳnh Khang: Thời gian chực chờ cuốn phăng bao kỉ niệm

    Thơ 1-2-3 Huỳnh Khang: Thời gian chực chờ cuốn phăng bao kỉ niệm

    0
    447

    Lặng lẽ tôi đi về phía ngày xưa// Giếng cũ, cần vọt nên thơ rong rêu ký ứcChe mía, nồi đường sôi trong giấc mơ// Nương dâu, bụi duối cầm hơi mỗi chiều về/ Bụp bụp hạt bù lời bay, tiếng trổng lốc cốc vangThời gian chực chờ cuốn phăng bao kỉ niệm.

    Tuổi thơ như đôi cánh thần kỳ nâng giấc mơ chúng ta bay cao bay xa. Huỳnh Khang cũng bay từ đôi cánh ấy. Trở về với ký ức tuổi thơ để giấc mơ được tiếp nguồn năng lượng. Và khi ý thức “Thời gian chực chờ cuốn phăng bao kỉ niệm” thì chứng tỏ con người đã trưởng thành nhưng nỗi đau cũng bắt đầu len lỏi, hóa thành thi hứng.

    Dược sĩ – nhà thơ trẻ Huỳnh Khang

    Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.

    Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.

    Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.

    Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.

    Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.

    Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.

     

    Về quê ta như đứa con nít của làng

    Rong chơi nhặt nhạnh kỉ niệm xưa

    Gom kí ức của những ngày thơ ấu.

    Hạnh ngộ anh em từ thưở nghịch ngợm chăn bò

    Đây bãi dưa, đám mía, giồng khoai… từng ăn trộm.

    Đầu trần, chân không bước thấp bước cao nhớ một thưở dại khờ.

     

    Ngày xưa ơi còn có quay về

    Đu đuôi bò vượt sông Ba

    Vắt vẻo lưng bò mơ màng bay lên cung trăng.

    Ngụp lặn nước mương bùn lấm ngập đầu

    Đó, lờ, trúm, cần câu… manh áo tơi trên đồng côi cút

    Dĩ vãng hiện hình, mênh mông nỗi nhớ chảy vào thơ.

    Tranh của họa sĩ Lê Trần Thanh Thủy

    Lặng lẽ tôi đi về phía ngày xưa

    Giếng cũ, cần vọt nên thơ rong rêu ký ức

    Che mía, nồi đường sôi trong giấc mơ

    Nương dâu, bụi duối cầm hơi mỗi chiều về

    Bụp bụp hạt bù lời bay, tiếng trổng lốc cốc vang

    Thời gian chực chờ cuốn phăng bao kỉ niệm.

     

    Ngờ ngợ khi gặp lại vài bạn cũ

    Bầy chim non ríu rít ngày hai buổi đi về

    Từng gây gổ đánh nhau đến u đầu chảy máu.

    Nay đứa quan trường xổ nọng tròn vo, bụng to, đít lớn

    Đứa nhăn nheo, tong teo đu cuốc, cày bám ruộng.

    Vài đứa quên tên ngọng nghịu lời chào!

    Nguồn: HUỲNH KHANG/VĂN HỌC SÀI GÒN

    Viết bình luận

    Chú ý: Không sử dụng các mã lệnh HTML!